Cái interview này cũng lâu rồi, hồi khoảng 2011 ý :3
Anyway douzo :3
Trans từ bản tiếng anh của mammothb@melosnomichi :3
"Mẩu tin nhắn đã hàn gắn mối quan hệ giữa tôi và Mẹ"
Tôi đậu kì tuyển chọn vào AKB khi mới học lớp 6 tiểu học. Vào khoảng thời gian đó, tôi là một người sống khá cô lập với thế giới bên ngoài. Tôi là một "cái bóng" trong lớp, và khi vừa về đến nhà thì tôi dán mắt vào xem anime trên máy tính, hoặc vẽ các nhân vật ra giấy, chìm đắm trong thế giới 2D. Dù là khi dùng cơm với cả gia đình, tôi cũng không nói chuyện với họ...và cuộc sống của tôi cứ tiếp diễn như thế trong khoảng 2 năm. Tôi biết đến AKB cũng qua internet. Lúc đầu Mẹ không đồng ý để tôi gia nhập giới showbiz, nhưng sau khi nhận ra việc này có thể làm cho tôi năng động hơn, bà đã đồng ý với quyết định của tôi.
Sau khi tôi gia nhập AKB, Mẹ bắt đầu trải nghiệm một thứ vô cùng mới lạ đối với bà: nhắn tin bằng điện thoại. Việc nói chuyện qua điện thoại trong khi làm việc thì rất khó khăn, và tôi cũng không giỏi việc giao tiếp qua điện thoại, thế nên đối với tôi thì nhắn tin là tốt hơn hết. Mẹ tôi bắt đầu tập nhắn tin, để bù lại cho những cuộc hội thoại đã bị bỏ lỡ suốt 2 năm đó. Tôi nhắn cho Mẹ hơn 10 tin mỗi ngày, khoảng cách giữa 2 mẹ con cũng dần được xích lại, cho đến trước đây vài ngày....
Tôi viết trên blog rằng Mẹ đang bắt đầu tập nhảy. Điều đó đã khiến tôi và Mẹ cãi nhau. Mẹ nhắn tin cho tôi, bảo: "Mẹ không muốn đọc blog của Mayu nữa, nó thật đáng sợ." Tôi viết nó với ý một lời đùa vui, mong fan có thể bàn tán với nhau về chuyện đó. Tôi cãi lại, tại sao Mẹ lại không vui về chuyện này cơ chứ? Sau khi xóa bài đăng ấy, tôi nhắn cho Mẹ: "Con xóa nó rồi. Mẹ hài lòng chưa?" Tiếp theo đó là hàng loạt tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ của Mẹ, nhưng tôi làm lơ không thèm để ý đến. Chúng trở nên thật phiền phức. Cảm xúc của tôi lúc ấy không thể diễn tả chỉ bằng vài tin nhắn hay cuộc gọi ngắn gọn như thế, vì vậy mà tôi chẳng biết phải hồi đáp cho Mẹ sao cả. Khi đọc được một tin nhắn của Mẹ, "Khi nào thì con về nhà?", tôi trở nên suy sụp, và trả lời "Con sẽ ngủ ở nhà Harugon.", rồi tắt máy. Và tối đó tôi ngủ lại ở nhà Harugon thật.
Sáng hôm sau. Tôi rất dở tự thức dậy một mình, thế nên tôi nằm trên giường và chờ đợi Mẹ xông vào phòng và đánh thức tôi dậy, nhưng Mẹ không có ở đó. Tôi bắt đầu thấy một chút cô đơn... Nghĩ lại thì, có những lúc tôi cãi nhau với Mẹ và rời khỏi nhà với tâm trạng vô cùng bực bội. Nhưng khi tôi vừa lên tàu, thì nhận được tin nhắn từ Mẹ. "Mẹ xin lỗi vì đã to tiếng với con. Mẹ sợ rằng con sẽ trễ chuyến tàu. Mẹ biết rằng công việc của con rất vất vả. Thế nên, một ngày tốt lành nhé con gái." Tôi chắc chắn rằng Mẹ viết như thế để tôi có thể bình tâm lại và hoàn thành tốt công việc của ngày hôm đó. Dù nhiều khi tôi muốn nổi loạn với Mẹ, nhưng mỗi khi chỉ có một mình thì tôi lại muốn được đọc những tin nhắn mà Mẹ gửi cho. Tuy là ngắn gọn hơn cả những cuộc nói chuyện thông thường, những tin nhắn của Mẹ luôn làm tim tôi ấm lại. Vậy mà tôi đã bỏ nhà ra đi và ngủ lại ở nhà bạn...Nghĩ đến việc Mẹ đã có thể lo lắng đến thế nào làm tim tôi đau nhói.
Tôi muốn gửi lời xin lỗi đến Mẹ. Tôi muốn nhắn với Mẹ rằng tôi sẽ về nhà ngay sau khi công việc hôm nay hoàn thành. Tôi không giỏi nói điện thoại, thế nên tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ và nhắn tin cho Mẹ. Nhưng tôi đã quyết định được câu cuối cùng của tin nhắn rồi: "Cảm ơn Mẹ vì lúc nào cũng gửi những tin nhắn tràn đầy tình cảm cho con."
=======================================
ps: Cô ta dữ thiệt, dám bỏ nhà đi bụi =))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét