Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

[Fic] Ngày ấy sẽ đến :)




Fic viết siêu lâu =)) từ hồi cúi tháng 5 mà ủ tới giờ vì ko bit end làm sao =))

Bây giờ thì cho em nó ra đời để chào mừng Tokyo Dome *ko dính dáng và chả liên wan* =))

End siu dở mong mọi người đừng ném đá *vì ko bit end sao cả* =))

Rating: 13 *siu nhẹ nhàng*
Nội dung: MayuJuri *viết về cái sự tự kỉ của Mayu là chính* =))
Thể loại: one-shot? 8->

À vâng, Douzo minna-san =))


Ngày ấy sẽ đến


“Ringgggg….Ringgggg…Ringggggg”
Cạch.
5 phút sau.
“Ringgggg….Ringggggg…Ringgggg”
Bụp. Chiếc đồng hồ nhẹ nhàng hạ cánh xuống mặt đất.
Cuộn tròn. Chăn che kín mặt mũi.
Tiếng thở đều đều lại vang lên.
“Con bé này lại ngủ nướng nữa rồi! Dậy mau!!”
“Cho con…thêm 5 phút…nữa….”. Nó thều thào, giọng còn ngái ngủ.
“8h sáng rồi đó nhóc con! Chẳng phải 9h con có hẹn với Manager sao? Dậy mau!!”
“Còn 1 tiếng nữa lận…ngủ thêm xíu nữa…hơ…”
“Cô nương, một tiếng còn không đủ cho cô tắm rửa với chải chuốt nữa. Ai bảo tối qua thức khuya xem anime làm gì! Dậy!!”
“Ây da~~~ mama bạo lực quá~~sao lại chọt oshiri của con vậy~~dậy rồi đây mà”. Nó uể oải ngồi dậy, mặt vẫn còn ngái ngủ, tay xoa xoa oshiri.
“Không có nằm xuống ngủ nữa nghe. Con gái 18 tuổi rồi mà còn thức khuya xem anime rồi ngủ quên ở phòng khách thế này. Mau tắm đi, thay đồ, còn ăn sáng rồi đi nữa.”
“Hai~~~~”
Nó đứng dậy, gấp chăn và nệm lại, nhét vô tủ. Nó thích ngủ ở phòng khách hơn trong phòng mình. Phòng khách rộng rãi và có sẵn tivi, nó chỉ cần bấm remote một cái là coi thoải mái. Chứ phòng của nó bây giờ, theo lời Yukirin, là một trại tập trung chăm sóc nuôi dưỡng Arupaka mất rồi. Trong số đó, bao gồm những con nó mua, hoặc nó gắp ở siêu thị (mỗi lần đi chơi nó phải gắp ít nhất một con, riết đã thành thông lệ rồi), hoặc fan tặng cho nó.
Đó là chưa kể mớ figure, rồi poster các nhân vật 2D, nhiều nhất là Francis.oniichan. Ai cũng bảo anh ta bệnh hoạn và biến thái, nhưng nó lại thấy anh ta rất hấp dẫn ấy chứ. Chính sự biến thái đó khiến cho anh ta trở nên khác biệt với mọi người, vì vậy mà ai cũng dễ nhớ về anh ta. Một nhân vật đặc biệt như vậy, tại sao người ta lại cứ châm biếm anh ta chứ. Nó luôn tự hỏi mình câu đó.
Dạo này nó không còn thời gian xem anime như trước nữa. Công việc chồng chất. Nó đã cố không để mình quỵ ngã vì kiệt sức, nhưng cuối cùng lại phải nghỉ vài hôm vì đau dạ dày. Mỗi lần ăn nhiều đồ ngọt vào là nó lại bị như thế. Nhưng biết sao được. Hết bánh tới kẹo bày trước mắt nó. Sinh nhật của nó mà. Dù cố cách mấy thì cũng khó kiềm lòng. Thế là nó ăn. Và thế là ôm bụng nằm nhà mất mấy ngày.
Nhưng như thế cũng hay chứ, nó thầm nghĩ. Nhờ thế mà nó được gặp “người đó”. “Người đó” của nó đợt đó phải nhập viện, truyền nước biển, nguyên nhân là do làm việc quá sức. Nhìn “người đó” nằm trên giường bệnh, làm bạn với trần nhà, nó thương lắm chứ, nhưng cũng chỉ len lén đứng nhìn từ bên ngoài thôi. Và nhiều khi nhờ cô y tá mang thư vào, bảo là fanletter, nhờ cô gửi cho “người đó”, chứ cũng chẳng trao tận tay bao giờ.
Và khi nó được đi làm trở lại, xuất hiện tại Handshake event, thì ngay hôm sau “người đó” cũng được xuất viện, dù chưa hoàn toàn bình phục. 

Mayu’s OPV
“Con bé này, em làm chị lo quá. Lần sau không có được ăn uống như thế nữa, nghe không?”
Nó ngoan ngoãn gật đầu, rúc người vào vòng tay ấm áp của Yuki, người mà nó vẫn hay gọi là mama.
“Mà Mayu này, chị nghe đồn Jurina.chan ngày mai sẽ được xuất viện đấy. Mong là em nó sẽ mau hồi phục. Mayu của chị cũng phải giữ gìn sức khỏe đó, nghe không?”
Yuki xoa đầu nó, cười thật hiền.
“Em hứa. Mà ngày mai chúng ta đi ăn mừng em hết bệnh đi nhé?”
“Mới hết bệnh là lo ăn rồi con bé này! Vậy đi ăn spaghetty với bọn chị không? Chị CinDy vừa gọi cho chị này. Em gọi hẹn nguyên băng Warota qua luôn đi!”
“Ah~ để em báo cho Manager đã~”
………..
Hôm sau. 7 giờ tối. Tại nhà hàng.
“Mọi người ăn gì thì gọi đi nha~~~~ Hôm nay chị CinDy bao cả làng!!”
“Yukirin em nói gì thế!? Bao nguyên đám nhóc mấy đứa thì tiền đâu mà chịu nổi hả!?”
“Ây da ~ tụi em ăn đâu có nhiều đâu mà ~~~~”
“Còn bảo không nhiều cái con bé Gon này!! Nhỏ người mà ăn như hạm thì có!”
“Thôi mà chị CinDy ~ lâu lâu mới gặp nhau đi ăn mà ~”
“Mayu nói đúng đó ~ bao tụi em nha chị CinDy~”
“Hai con bé Mayu và Rabutan dẻo miệng quá nhỉ. Thôi thì được rồi, kì này đi có 6 mạng nên chắc không đến nỗi. Chị sẽ trả tất!!”
“Yeah yeah thế mới là chị cả chứ! Chị CinDy xinh đẹp! Chị CinDy là nhất!!”
“Thôi thôi Ayarin, em đừng tung chị ấy nhiều quá, kẻo chị ấy lại lên cơn tự sướng thì khổ cả đám….”
“Em nói gì vậy Yuki ~ Ayarin chỉ nói lên sự thật thôi mà ~ và vâng chị tự tin chị là người xinh nhất team B hố hố"

"Trời ơi trời coi chỉ tự sướng kìaaaaaaaaa~"

"Dừng lại mau chị ơi bão lên rồi!!!!!"
Yuki thở dài. Cứ y như rằng mỗi lần ăn uống họp mặt kiểu này là CinDy lại bị bắt phải khao. Cà đám ngồi rôm rả còn hơn một cái chợ. May mà đây là phòng đặc biệt chứ không thì chắc quản lí tống cổ hết cả đám ra vì tội làm ồn các thực khách khác. Mà chắc người đầu tiên đi ra sẽ là Mayu rồi. Mỗi lần gặp Rabutan là lại xáp vô mà ôm ấp, báo hại Rabutan né, rồi né không được thì la ầm trời lên. Đúng là Tsundere Queen.
Ồn ào là thế nhưng khi bồi bàn vừa dọn thức ăn ra thì cả phòng im lặng liền. Bồi bàn vừa ra khỏi thì cái chợ lại được dựng nlên như cũ. Cái này người ta gọi là nghệ thuật trá hình.
Nó ngước nhìn đồng hồ. 7h30. Rồi cúi xuống nhìn dĩa spaghetty thịt viên sốt cà chua nóng hổi.
“Chúc mừng em đã xuất viện. Giờ này chắc em đã về đến nhà và đang thưởng thức món ăn ưa thích của mình rồi nhỉ. Cái cảm giác nhâm nhi một món ăn ưa thích của người ta, cùng một lúc, chắc là lúc này đây.”
“Mayu, còn chờ gì nữa, ăn đi kẻo nguội hết em, phí công chị bao.”
Nó ngẩng đầu lên. Cười.
“Itadaki~mayuyu”

Jurina’s OPV
Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà nhỏ ở Aichi, Nagoya, Jurina, vừa xuất viện, đang ngấu nghiến thưởng thức món spaghetty thịt viên sốt cà thơm phức, nóng hổi mà mẹ vừa làm cho.
“Ăn từ từ thôi con, kẻo nghẹn.”
“Con muốn mong chóng khỏe lại để lại được tiếp tục biểu diễn!”
“Ừ mama biết mà. Trong đầu con bây giờ chỉ có nhiêu đó thôi.”
Người mẹ vừa đi khuất, Jurina thì thầm với bản thân.
“Không đâu mama. Con làm tất cả những việc này, là để được nhận nhiều công việc ở Tokyo hơn. Như thế thì con mới có cơ hội được gặp người ấy….Cái con người hay đau dạ dày nhưng lại hảo đồ ngọt ấy…..chẳng biết đã khỏe chưa nữa...

End Flashback.

Tiếng nước rả rích trong phòng tắm. Nước mát quá, làm nó thấy sảng khoái cả người. Thường thì nó còn  ngâm bồn thêm khoảng nửa tiếng nữa, nhưng hôm nay thì chỉ tắm vòi sen thôi. Thời gian không cho phép nó ngâm thơ trong nhà tắm.

May là tối hôm qua nó đã chọn sẵn thường phục mặc hôm nay, treo lên móc cho khỏi nhăn. Chứ không sẽ lại tốn thêm thời gian đứng lưỡng lự trước tủ đồ mất. Trang phục của nó, phần lớn là nhờ Yukirin mua giúp, hoặc mẹ và hai chị mua cho, chứ hiếm khi nào nó tự đi mà mua lấy. Nó lười. Lịch làm việc dày đặc, thế nên những ngày nghỉ, nó thức khuya xem anime, và dành thời gian cho cả ngày hôm sau, lẩn quẩn trong phòng khách, và ngủ. Để rồi những ngày tiếp theo lại lao vào làm việc như điên.

Nhiều lúc nó tự hỏi, nếu nó không tham gia AKB thì nó đã trở thành người như thế nào. Mỗi ngày xách cặp đi học, tối về làm bài tập, tới mùa thi thì ôn tập như điên? Nó phì cười. Ngay từ nhỏ nó đã không thích học. Khi những đứa trẻ cùng lứa đến lớp học hè thì nó ngồi nhà ôm tivi mà luyện chương trình NHK dành cho thiếu nhi. Đến nỗi thầy cô phải gửi thư động viên cho nó. Nhưng cái hành trình đi học của nó cũng chẳng được êm đẹp. Nó chỉ yên ả trong 3 năm tiểu học đầu. Sang lớp 4, nhóm bạn mà nó chơi tự nhiên trở mặt, bắt nạt nó. Nó vốn hiền, nên không nói lại, riết rồi nó bị cô lập tới nỗi không còn ai để chơi. Nó đi đến lớp và trở về nhà như một cái bóng. Mọi chuyện chỉ sáng sủa hơn khi sang đầu năm lớp 5, nó quen được những người bạn mới. Và sang lớp 6 thì nó đi audition cho AKB.

9h30. Nó đứng trước gương, chăm chút cho cái mái thần thánh. Trước khi gia nhập AKB, nó có bao giờ  để ý nhiều đến ngoại hình của mình như thế đâu. Còn bây giờ mỗi lần biểu diễn mà mái không vào nếp là nó lại không yên tâm. Đi ngoài đường, cái gương xa thế mà nó cũng trông thấy, mặc dù mắt cận đó, và theo phản xạ lại đưa tay lên sửa sửa cái mái của mình. 
Người nào không hiểu nó, thì bảo là nó điệu, ra vẻ. Nhưng đó chỉ là một thói quen của nó thôi, chứ có phải gì nghiêm trọng lắm đâu. Mà chính vì cái thói quen chăm sóc cái mái kĩ lưỡng đến thế, mà khi nhìn từ xa các fan có thể nhận ra nó ngay ấy chứ.

Xịt keo. Vuốt. Chải. Rẽ mái. Xịt keo. Kẹp.

Cứ như thế. 8h55. Theo nó thì cái mái đã ổn định 97%. Nó yêu cầu sự hoàn hảo trong mọi thứ. Vì dù chỉ 3% thôi cũng đã tạo nên sự khác biệt rồi.

Nó kiểm tra kĩ lưỡng lại mọi thứ trong giỏ. Keo xịt tóc: có. Lược: có. Gương: có. Rồi ví, rồi iPod....OK, tất cả đã đầy đủ. Nó mặc áo khoác vào, thong thả đi xuống nhà.

"Mama, con đi đây~~"

"Itterashai~ đi làm vui vẻ nhé con. Hôm nay có chụp hình mà đúng không? Bớt cười CG đi nhé con gái"

Nó chỉ cười, khẽ "Vâng" rồi đẩy nhẹ cánh cửa. Nó không biết tại sao, và từ lúc nào mọi người lại đặt cho nó cái biệt danh CG. Có lẽ là do dù chụp bao nhiêu shoot hình thì nụ cười của nó cũng như một. Nó biết nó không phải loại người có thể bộc lộ dễ dàng cảm xúc của mình ra trước mặt người khác, thế nên tốt nhất là cứ cười đi. Nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.

"Ah, Mayu.sensyu, ohayou! Chúng ta đi nào. Đây là lịch làm việc hôm nay của cô."

"Ohayou gozaimasu. Arigatou gozaimasu."

Cạch.

Xe lăn bánh.

Xem nào, hôm nay nó có một buổi chụp cho tạp chí X...một cuộc phỏng vấn ngắn cho tạp chí Y...một shoot hình chung với AKB...và một CM....

2h. Chụp hình và phỏng vấn đã xong. Nó đang có mặt cùng với AKB. Chuẩn bị chụp hình tiếp vào lúc 2h30.

Nhìn qua. Nhìn lại.

"Không có ở đây...."

Nó vừa quay đi thì nghe thấy một giọng nói thân thuộc.

"Matsui Jurina desu. Yoroshiku onegaishimazu!!"

Thở dài.

"Cứ tưởng được yên bình rồi chứ..."

Nhưng nó không ý thức được rằng khuôn mặt mình đang mỉm cười.

.................................

Nhưng nụ cười của nó không kéo dài được lâu.

Jurina vừa tới là cả nhà AKB loạn cả lên. Con bé vừa sắp xếp đồ đạc, thay phục trang xong là bắt đầu biến hình thành "kisu machine".

Nhà SKE bên ấy bị con bé kisu hết cả, chỉ còn vài người "may mắn thoát nạn".

Nhà AKB bên đây cũng chẳng khá gì hơn.

No nhớ rất rõ lần Shoujiki Shougi giữa Jurina và Rena. Lần đó việc Jurina thích kisu những người dễ thương bị khui ngay tại trường quay, và nạn nhân lần ấy chính là Erepyon.

Và tới bây giờ thì số lượng nạn nhân của Jurina đã tăng lên quá hai chữ số, và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Nhưng nó, không biết là do trời định hay sao, mà vẫn còn nằm bên thiểu số những người chưa bị cô bé nghịch ngợm kia kisu.

Nó chẳng biết nó nên vui hay nên buồn nữa. Nó tự thấy bản thân nó cũng đâu kém dễ thương hơn thành viên nào trong AKB cơ chứ. Vậy thì tại sao điều mà nó mong đợi vẫn chưa đến?

Khẽ thở dài. Đôi mày thanh tú nhíu lại. Và nó quay đi.

Nhưng nó không biết được một ánh mắt vừa nhìn trộm nó. Ánh mắt tràn đầy yêu thương, pha lẫn ngập ngùng và một chút ước ao.


Jurina's OPV

Lại thế nữa rồi... Tại sao lúc nào người ta cũng như thế với nó? Lạnh nhạt, và luôn giữ khoảng cách?

Nó muốn được gần gũi hơn với người ta. Điều đó là quá khó hay sao?

11 tuổi. Nó chân ướt chân ráo lên Tokyo. Nơi đầu tiên nó đặt chân đến là phòng tập của AKB.

Nó đứng ngoài cửa, thập thò, lén nhìn trộm vào bên trong. 

Một nữ thần.

Đó chính xác là những gì nó đã nghĩ, khi người ấy lướt qua trước mắt nó.

Bước nhảy nhẹ nhàng, hai chiếc đuôi tóc buộc gọn gàng, chiếc áo có số 326 đẫm mồ hôi.

Thật lạ, tim nó như bị hẫng mất một nhịp. Trước đó một khắc nó còn đang rất bình tĩnh, chuẩn bị vào chào hỏi đàn chị. Vậy mà giờ nó có cảm giác mình đã tê liệt toàn thân.

Nó đi vào phòng như một bản năng, thứ duy nhất nó có thể nói và làm lúc đó, chính là cúi gập người 90 độ, "Em là Matsui Jurina. Xin mọi người hãy giúp đỡ em."

Nó cứ đứng thế, cho đến khi Mariko.sama đến vỗ nhẹ vào vai nó thì nó mới như sực tỉnh.

Và nó cứ âm thầm như thế. Không biết là do có chủ ý hay không, mà lúc nào vị trí khi biểu diễn của hai đứa lúc nào cũng gần nhau.

Oogoe Diamond, hai đứa được quay chung nhiều nhất.

10nen Zakura, có đoạn hai đứa nắm tay nhau, dù là có Erepyon ở giữa.

Namida no Surprise, trong PV, bàn của người ta ngay sau lưng nó.

River, hai đứa có một đoạn nhảy chung.

Ponytail to Shushu PV, nó và người ta được ngồi kế bên nhau trên chiếc xe tải.

Beginner, hai đứa có một bản double center riêng, trong khi những version khác chỉ có một center.

Sakura no Kini Narou, bản close up, có một lần sắp xếp lại chỗ ngồi, và hai đứa lại ngồi kế nhau.

Everyday Kachuusa, đội hình chữ V, nó lại đứng sau lưng người ta.

Kaze ha Fuiteru và Give me Five, nó vẫn đứng sau mà dõi theo tấm lưng của người ta. 

Wagamama Collection, cả hai lại chung một sub unit.

Và Manatsu no Sounds Good, nó với người ta lại tiếp tục đứng đầu "Đội quân giải cứu".

Nhiều khi nhìn trộm người ta, nó thấy người ta sao mà nhỏ nhoi quá. Nhưng khi đứng sau lưng người ta, nó lại thấy tấm lưng người ta rộng biết bao.

Đóng chung với nhau trong Majisuka Gakuen 2. Nó đã dùng hết tình cảm của mình mà bộc bạch. Tất cả đều là tình cảm thật sự của nó. Lắm lúc nó cũng mong ước chi ngoài đời hai đứa cũng thân thiết được như vậy, nhưng...

Có lẽ chính vì hình tượng người ấy trong mắt nó là một vị nữ thần, nên nó mới không dám chủ động gần gũi người ta. Nó nghĩ, có thể vì thế mà nó với người ta càng ngày càng xa.


.................................

"Xin mọi người tập hợp lại để chúng ta bắt đầu shoot chụp hình nào!"

"Mọi người cứ tự nhiên lựa chọn vị trí nhé."

Và thế là các couple cứ tự động mà phân ra. Yuuko bay tới ôm ngay lấy Nyan, Nyan lại kéo tay cầu cứu Sama, mà Sama thì đang đứng giỡn với Jurina. Acchan vòng tay ôm lấy Takamina. Yukirin hôm nay bận việc nên không đến chụp hình được, thế ra nó đứng lẻ loi một mình. Thật sự là nó rất muốn khóc.

Jurina thấy chứ. Nhưng nó không dám chủ động lại gần Mayu. Nó cứ chần chừ, và giả đò nắm tay Sama, mong là không ai biết được những điều nó mong muốn. Nó khẽ thấy đôi vai nhỏ của người ta run lên. Nó muốn lao tới và ôm chầm lấy người đó. Nhưng nó không dám.

"Ể....Watanabe.san bị lẻ à? Hmmmm...thôi thì, Matsui.san? Em xuống đứng cạnh Watanabe.san nhé?"

"Hả?"

"Hả?"

Hai đứa gần như là đồng thanh.

"Hai..."

Jurina chần chừ, rồi cũng bước xuống. Nó vừa bước lên thì Mayu lại nhích ra.

"Nào, chúng ta bắt đầu nhé! Hai ba...! Được! Tuyệt lắm!! Pô tiếp theo nào!......"

Và cứ thế, buổi chụp hình cứ kéo dài trong cái không khí vô cùng ngượng ngập của cả hai đứa. 

.......................

"Cám ơn mọi người vì buổi làm việc hôm nay!"

Cuối cùng thì shoot hình cũng đã chấm dứt. Thế là công việc hôm nay đã chấm dứt.

"Chỉ mong về nhà để tắm thôi ~~~~ "

Dụi dụi mắt.

"Mỗi lần chụp hình xong là mắt của mình lại khó chịu quá....Chai nhỏ mắt đâu rồi...."

"Đây nè Mayu! Em đặt nó trên bàn rồi lại quên à"

"Arigatou Mama ~~~~ " Nó nhõng nhẽo với Yukirin bằng một cái ôm nhẹ nhàng.

..........

Đâu đó trong một góc phòng. 

"Cứ tưởng mình sẽ có cơ hội bắt chuyện chứ....thôi đành vậy...về nhà nào..."

---------------------

Đêm đó, cả 2 đứa, 1 ở Tokyo, 1 ở Nagoya, đều nhìn lên trần nhà, thầm mong ước

"Cái ngày chúng ta thuộc về nhau sẽ đến....sớm thôi.... :)"

.....
.
.
End.
.
*bỏ chạy* 
Tui ko bit end sao hết =)) lại lười nên.....thôi thì...... =))


2 nhận xét:

  1. cái fic =))))))))))))) đậm tự kỉ bạn hiền ạ =)))))))))))))

    "9h30. Nó đứng trước gương, chăm chút cho cái mái thần thánh. Trước khi gia nhập AKB, nó có bao giờ để ý nhiều đến ngoại hình của mình như thế đâu. Còn bây giờ mỗi lần biểu diễn mà mái không vào nếp là nó lại không yên tâm. Đi ngoài đường, cái gương xa thế mà nó cũng trông thấy, mặc dù mắt cận đó, và theo phản xạ lại đưa tay lên sửa sửa cái mái của mình.
    Người nào không hiểu nó, thì bảo là nó điệu, ra vẻ. Nhưng đó chỉ là một thói quen của nó thôi, chứ có phải gì nghiêm trọng lắm đâu. Mà chính vì cái thói quen chăm sóc cái mái kĩ lưỡng đến thế, mà khi nhìn từ xa các fan có thể nhận ra nó ngay ấy chứ.

    Xịt keo. Vuốt. Chải. Rẽ mái. Xịt keo. Kẹp.

    Cứ như thế. 8h55. Theo nó thì cái mái đã ổn định 97%. Nó yêu cầu sự hoàn hảo trong mọi thứ. Vì dù chỉ 3% thôi cũng đã tạo nên sự khác biệt rồi."

    ẻm chải mất 1 ngày à *uốn éo*

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn người đẹp =))))
      Chải mất 1 ngày hồi nào :"> có 30 phút thoyyyyyyyyyyyyy =))))))))))))

      Xóa